Đến bây giờ, khi con gái mình được hơn 9 tháng tuổi; mình đã quay trở lại với công việc văn phòng và mọi thứ đang dần vào nếp… thì mình mới có thời gian để viết..nhật kí đi đẻ 😂
Thật ra mình cũng tính viết rất nhiều lần, nhưng vì bận với việc chăm con, vì lười rồi mình lại “để đó”. Nhưng hôm nay, khi có thời gian rảnh mình đã lên quyết tâm phải viết cho bằng được, để sau này thời gian lỡ có làm nhòe bớt những kỉ niệm, những cảm xúc ấy, thì bài viết này sẽ giúp mình lưu giữ nó…
Nội dung
Nhập viện
Ngày 27/10/2021, khi mình đã đủ 40 tuần mang thai nhưng vẫn không có dấu hiệu sinh, thì 2 vợ chồng mình lại đèo nhau đến viện khám. Kết quả em bé nặng 3kg7, tăng 600gm so với tuần trước và vẫn chưa có dấu hiệu sinh nào 😯. Vì em bé khá lớn rồi nên bác sĩ chỉ định mình nhập viện để kích sinh. Nghe đến đây mình thật sự khá bất ngờ, hồi hộp vì mình thật sự sắp gặp con rồi sao? Mặc dù trước đó ngày nào cũng mong con chào đời, nhưng đến lúc này mình mới thật sự run rẩy. Phần vì cảm giác sắp được gặp con, phần vì lo sợ cho hành trình sinh nở sắp tới. Mình còn nhớ đã gọi điện thông báo cho chồng ở ngoài mà sắp khóc luôn^^. Về chồng mình thì khỏi nói, anh ấy rất vui vì cũng mong em bé chào đời.
Sau đó bác sĩ dẫn mình đi làm thủ tục, còn chồng thì về nhà để mang vali đồ đi đẻ của mình lên viện. Vì mình sinh đúng đợt dịch Covid còn căng (vừa mới mở giãn cách xã hội) nên chỉ được 1 người nhà chăm.
Kích sinh
Sau khi nhập viện và chờ đợi, đổi phòng các kiểu thì mãi đến tận trưa hôm sau- ngày 28/10/2021 mình mới được bác sĩ thông báo đi đặt bóng nước. Điều mình không thích là khi nhập viện không hề được nói trước mình sẽ làm gì, các bước như thế nào mà chỉ chờ đợi và được thông báo trước khi thực hiện một thời gian ngắn thôi.
Nói về đặt bóng nước thì đây là một trong các cách để kích sinh. Bác sĩ sẽ đưa một ống thông gắn bóng nhỏ, đặt ở cuối cổ tử cung, sau đó bơm nước vào quả bóng để cổ tử cung mở rộng hơn, kích thích quá trình sinh.
Với một người khá nhút nhát, đặc biệt là liên quan đến phụ khoa như mình thì thủ thuật này thực sự rất ám ảnh. Trong quá trình làm dù rất sợ và đau nhưng mình vẫn cố chịu, không dám khép chân vì như vậy sẽ càng đau hơn và sẽ gây khó khăn cho bác sĩ. Sau khi hoàn thành thì mình đã chảy khá nhiều máu và thật sự không kìm được nước mắt. Có lẽ là do mình quá nhút nhát chứ không hẳn là quá sức chịu đựng với mọi người.
Tiếp theo, mình sẽ về phòng chờ để xem cổ tử cung có nở không, nếu không thì hôm sau phải đi làm lại. Nghe đến đây mình thực sự rất hãi, chỉ cầu mong cho mình không phải rơi vào trường hợp ấy.
Khoảng mấy tiếng sau thì mình có nghe bụng đau lâm râm như khi tới tháng. Sau đó thì đau theo từng đợt nhiều hơn và đau hơn. Trong suốt quá trình đó thì bác sĩ có tới kiểm tra cổ tử cung thường xuyên. Và may mắn thay mình đã nở được 2 phân và túi bóng rớt ra, mình không cần phải làm lại nữa… yayy^^
Tuy nhiên, sau 2 phân ấy cái bụng mình lại rất êm đềm, không đau xíu nào nữa cả. Điều đó lại càng làm mình lo lắng hơn vì chứng tỏ không tiến triển gì thêm. Đến mãi sáng 29/10/2021 vẫn êm ắng, lúc này mình đã mua nhiều nước ép thơm để uống, không biết có hiệu quả hay không nhưng cứ làm mọi cách để không phải bị can thiệp cách kích sinh khác. Đến khoảng 11h bác sĩ gọi đến khám, mình vẫn chỉ nở 2 phân thôi, nhưng đã có dấu hiệu xóa cổ tử cung và có dấu hiệu rỉ ối. Vì thế bác sĩ bảo mình về phòng chờ đi đo tim thai.
Không biết phải do nước thơm có hiệu quả thật hay không, mà sau đó lúc đo tim thai thì mình có những cơn đau dồn dập, quằn quại khó chịu. Và thật nhanh chóng mình đã nở đủ 4 phân để vào phòng chờ sinh.
Vào phòng chờ sinh
Một nữ y tá đẩy mình vào phòng chờ sinh với đúng một bộ đồ trên người, không dép, không giấy tờ hay bất cứ vật dụng gì cả. Lúc này phải xa chồng nên mình cũng khá lo lắng. Tuy nhiên vì dự định vào phòng sinh gia đình nên mình cũng an tâm là xíu chồng sẽ vào cùng mình thôi.
Khi vào khu chờ sinh, không khí đông đúc, hối hả náo nhiệt vì ở đây là những người đã đủ điều kiện để chuẩn bị lên bàn đẻ. Mình cũng hoàn thành các thủ tục đăng kí sinh gia đình, chọn bác sĩ và tiêm gây tê màng cứng. Tuy nhiên trước khi tiêm lại phải đi đo tim thai xem đủ điều kiện không. Trời ơi nghe đến đây mình vô cùng chán ngán, vì lúc này đã quá đau rồi, chỉ mong chích cho nhanh thế mà phải đợi đo tim thai rất lâu, khoảng 20-30 phút. Chưa kể trước khi tới đây mình cũng vừa mới đo xong 😫
Thật sự lúc này thì từng giây từng phút với mình trôi qua rất rất lâu. Đau chỉ muốn co rúm người lại nhưng phải nằm ngửa để đo, chân mình cũng không duỗi ra nổi. Mình cố gắng trấn an và hít thở thật sâu, thật sâu để không tập trung vào các cơn đau nữa. Ấy thế nhưng dường như mình kiệt sức, mỗi khi cơn đau hạ xuống là mình lại như muốn thiếp đi vì mệt. Mà cái giây phút yên bình đó rất ngắn ngủi, các cơn đau cứ dồn dập, dồn dập không ngưng. Mình cứ hỏi bác sĩ là xong chưa? Cho em chích được chưa? Nhưng ai cũng bình thản với nỗi đau của mình. Có lẽ vì họ đã quá quen với những hình ảnh này rồi…
Sau vài lần bác sĩ tới kiểm tra cổ tử cung của mình, thì có một bác sĩ đã dùng tay làm vỡ ối. Nước chảy ra xối xả, bụng như xẹp hơn một chút và mình cảm thấy bụng “tức” hơn khó tả.
Và rồi y tá tới tháo dây đo của mình, chuyển mình sang giường khác để đẩy đi. Mình hỏi: Giờ em đi chích thuốc hả? Chị y tá đó hỏi lại bác sĩ và trả lời rất bình thản: Em đi đẻ chứ chích gì nữa? Nở đủ rồi mà…
Ôi xong… thế là tôi phải đẻ mà không có thuốc gây tê sao? Mình thầm trách các bác sĩ tại sao lại không chích sớm cho mình cơ chứ 😡
Lên bàn đẻ
Tới phòng đẻ, mình lại phải nhích tấm thân qua cái bàn đẻ. Dù bạn có đau đớn cỡ nào thì những việc này đều phải tự làm nhé. Trong phòng chỉ có hai sản phụ, mình nhìn qua chị bên cạnh với thần thái vô cùng nhẹ nhàng, chờ đợi bác sĩ tới, có lẽ chị ấy đã được tiêm đẻ không đau. Còn tui thì đang quằn quại không biết bám víu vào đâu.😫
Rồi mình lại nghĩ không biết chồng đâu, chắc chồng mình đang vào…nhưng rồi những cái suy nghĩ về chồng ấy cũng vội bay theo những cơn đau. Mình nằm đó chờ, lâu lâu lại có bác sĩ vào kiểm tra, chuẩn bị…
Và cảm giác rặn đẻ tới…
Trước giờ mình không hề biết là khi đẻ sẽ cảm giác mắc rặn, gần giống với rặn đi nặng í. Thế mà vẫn không có bác sĩ nào tới cả, mình ngó nghiêng tìm kiếm và kêu một bác sĩ: Em muốn rặn rồi bác sĩ ơi!! “Vậy em cứ rặn đi, con em lớn nên rặn cho xuống thấp” rồi bác í lại đi 🙄
Ủa vậy rồi ai đỡ đẻ cho mình đây… mình rặn lỡ rớt con ra thì saoo? Nhưng ở đây là bệnh viện chắc không sao đâu nhỉ? Vậy là mình rặn khoảng 2-3 cái gì đó thì bác sĩ mình đăng kí vào. Ơn giời, một trong ba điều mình yêu cầu cũng được thực hiện
Lúc này thì các cơn rặn bắt đầu dồn dập. Bác sĩ bắt đầu đỡ đẻ cho mình, luôn thôi thúc: Rặn.. Rặn nữa đi… Mạnh lên… Mạnh nữa.. Mình thì chỉ biết nhắm mắt, cố hết sức gồng mình, gồng cơ…. và…xoẹt tttt… Con mình ra đời đúng 15h..Bác sĩ để con mình lên bụng, dùng khăn lau sạch cơ thể con và để con áp vào ngực mình.
Trời ơi vậy là mình đã làm được rồi sao? 😭 Mình đã sinh con bằng cách tự nhiên dù trước đó, ngay cả lúc đang rặn vẫn không biết mình có làm được hay không vì con mình khá to (khi sinh ra thì 3kg55).
Không có gì diễn tả được cảm giác hạnh phúc và vui sướng ngay lúc này. Các cơn đau quặn đã qua, bụng đã nhẹ xuống và con đã an toàn nằm trên ngực mẹ…Mình không khóc như trên phim mà lúc này mình cười, cười vì quá vui sướnggg. Mình hỏi bác sĩ: Chồng em đâu? Lúc này mới biết là vì hết phòng sinh gia đình nên mình chỉ được sinh dịch vụ thôi và chồng không được vào. Một chút cảm giác tiếc nuối vì chồng đã không cùng mình trải qua lúc khó khăn nhất, nhưng cũng không sao vì mình đã vượt qua nó rồi. Giờ chuẩn bị 2 mẹ con về gặp ba thôi!
À nhưng còn khâu tầng sinh môn nữa… cái tiếng xoẹt lúc nãy chính là tiếng bác sĩ rạch để đưa con ra dễ dàng hơn. Nhưng vì quá đau đẻ và bác sĩ làm quá nhanh nên lúc ấy mình không hề đau. Còn lúc khâu thì.. hơi đau nha. Đau vì chích thuốc tê, còn khâu thì không phải quá đau nhưng vẫn cảm nhận được mũi kim và lúc kéo chỉ. Nếu mình được chích mũi “đẻ không đau” trước đó thì chắc sẽ không cảm nhận được gì. Tuy nhiên biết đâu nhờ vậy mà mình sinh nhanh hơn, cảm nhận cơn rặn rõ ràng hơn nhỉ?😄 Đến đây mình tự trấn an: thôi cố chịu xíu nữa là xong rồi, qua hết rồi.
Hậu sản
Sau khi về phòng bắt đầu làm quen với cuộc sống có em bé và được các bác sĩ theo dõi sức khỏe sau sinh. Ngỡ rằng mọi việc đã xong nhưng không… mình lại được thông báo bị ứ sản dịch, cần làm thủ thuật hút sản dịch. Ủa lại đụng vào chỗ ấy ư?… không phải mọi chuyện đã qua rồi sao?…chỗ ấy còn chưa lành vết thương cơ mà? 😭 Bao nhiêu nỗi lo trong đầu làm mình không thể vui vẻ nỗi, lúc nào cũng như trên mây và quên luôn niềm vui gặp em bé.
Mình lại quay lại cái phòng thủ thuật ám ảnh đó. Phải chích thuốc co tử cung, truyền giảm đau và cố gắng “đóng băng” tinh thần để trôi qua cái thời gian ở đó. Mình lại về phòng, truyền thuốc giảm đau, uống kháng sinh đều các cữ cả ngày lẫn đêm.
Và 2 ngày sau mình cũng đã được xuất viện. Nhận được thông báo xuất viện mới thở phào là mọi thứ chắc đã ổn rồi.
Nhắn gửi
Vậy là mình đã kết thúc hành trình đi đẻ như vậy đó. Ở viện đúng 1 tuần với bao cảm xúc vui buồn, lo lắng, bất an, hạnh phúc.. Nhưng sau hết vẫn biết ơn vì đã được “mẹ tròn con vuông”, cảm ơn bản thân vì đã cố gắng để hoàn thành xuất sắc công việc to lớn này. Cảm ơn Đậu con đã phối hợp nhịp nhàng cùng mẹ. Cảm ơn cả chồng và các y bác sĩ nữa.
Cuối cùng thì cảm ơn bạn vì đã dành thời gian để đọc hết bài viết thật dài này. Chuyện đi đẻ thì không phải ai cũng giống nhau và mỗi người lại có một câu chuyện riêng của mình. Ở đây mình viết chi tiết về những nỗi đau của mình không phải để làm bạn sợ, mình cũng không muốn giấu giếm rằng nó ổn. Mình chỉ muốn nói ra sự thật rằng phụ nữ chúng ta rất mạnh mẽ, rất kiên cường để vượt qua những cuộc sinh nở. Cho dù nó là việc mà đa số phụ nữ đều trải qua thì cũng không có nghĩa là nó dễ dàng. Nếu bạn đang mang thai thì mình chúc bạn sẽ vượt cạn thành công, nhẹ nhàng nhé. Em bé sẽ đến và giúp các bạn quên đi những những vất vả ấy rất nhanh đó.
Yêu thương các mẹ rất nhiều! 🧡